Pages

Monday, December 13, 2010

Year-end trekking

Hm, I concluded my IA with a job opportunity after graduation, and a really refreshing trekking. Wanna pen down some good notes about the trekking so can refer to it in the future. Yah!

Since ppl agreed to meet up at Kranji MRT at 6AM, I woke up early to get ready by 5AM and that's what made me a bit drowsy in the morning. My team had 2 other Vietnamese friends from shatec and a Pakistani: Nguyen, Thanh, and Yousuf. Girls are quite talkative, friendly, and Yousuf is a caring man, look like a senior (lol, he really is).

6:30AM at Woodland checkpoint: I realized that Singaporean friends have much advantage at the checkpoint: using their ID to slot into the reader, super fast. I remember the check-in/check-out gates for Vietnamese in Saigon, which are meant for Vietnamese and the Q is always longer than the one for int'l passports.

7AM, I lost my group and just followed some random trekking participants to a McD restaurant. The burger was okay but the black coffee was terrible; it's not Singapore black coffee, it's not as sour and bitter as Vietnam black coffee, it was like soot mixed with plain water. you can imagine!



The group of ppl started heading to the JB Sentral to board the train to Tampin. The ticket was MYR 25.00 per person for a 400km ride, comparable to those in Vietnam. The coach was quite spacious with aircon. It's not too fast but since it was only 4 hrs, no one was really tired. Some took a quick nap, some went to the ends of the coach to have the view of Malaysia urban. Thru the window/door, the view is surprisingly similar to Cambodia and Vietnam but there was no rice field, just palm tree and some jungles.



Strange that we can open the train doors. Quite dangerous, especially when the train did a quick turn.



Arrive at Tampin around noon. We had quick lunch and drink to recharge for the trek. Food was damn cheap, we can get nasi lemak at MYR 1. Ppl here can understand basic English, so we didnt have to struggle. For me, I just shut up and buy.



After 1/2hr lunch, we took taxi to the base of the mountain to prepare to climb up to the summit. There seems to be no traffic rule. The taxi driver was just so friendly that he kept telling us to take photo of mosque, tell the history of the tampin town, where to it, where ppl go jogging in the morning. He spoke Malay, mixed with some broken English, and always with smiles and laughs. 4 of us in the taxi were quite enjoying with such a friendly local man but were really scared when he did not look at his driving. Lesson learnt: never talk much to a friendly taxi driver, or else you will risk your life. The road sign required a maximum of 60km/h but he speed up to 100km/h and even tried to pass some trucks. He opened the radio and swung himself with the music too. The taxi ride took 20 mins.



At the base of the mountain, we needed to drink up, stretch our muscle and apply repellent.



Ascending the Datuk was not as easy as i had imagined. A lot of insects, tree root, rocks... the slope is quite as steep as 45 degree and it's advisable to have your gloves on. No leeches, no snake, no centipede but a lot of huge, really huge, mosquitoes. Trekking up the summit takes 3.5 hours including resting time. When you finish half of the way up, there is a flat land where you can rest. Before you reach the base camp (despite its name, it is near the top of the mountain), you will see a huge rock with wet algae. But don't touch it, it is itchy and may be poisonous.

I used 2 litres of water when I climbed up.

(Feel tired reading? Ok I'm tired writing too. Going to sleep now. Will continue soon!)

Sunday, November 28, 2010

An article led me to a decision

I has been considering taking the Minor in Nanoscience recently but I was still unsure whether I will be able to cope with another 4 core modules in year 4. But a recent article has urged me to go for it: Nanoscience!

Being a quite new area in science and technology, nanotech however shows its amazing applications in various areas such as medical, surface coating (which I am working on), biology, pharmacy... and especially ENERGY!



It is anticipated that the most major problem of human in 2050 is Energy. While natural resource is becoming a visible shortage, the increase in population and the need for effective food-manufacturing require a major source of energy. We already see the signal that human is becoming more aware of the energy loss, and electricity is stepping into transportation such as electric cars, H-fuel cars. Solar energy and windmills will definitely replace all the oil refineries in the near future.



Nanotech was introduced as an integral part of solar energy and renewable energy industries. And though currently I know almost nothing about nanoscience in energy industry, it fascinates me by its ability to resolve the energy issue - human's major problem in 2050; and with nanoscience, I will join the Nanoscience Supermen (scientists and engineers) to save the world in 2050.

And even if I can't join the Supermen, I will still be able to earn fast cash with nanoscience. :D

(Inspired when doing research and writing my IA report =P)

Thursday, November 18, 2010

Bạn có bồ hết rồi

Vậy là 2 đứa bạn còn lại cũng đã có bồ. Nhanh, hơi bất ngờ =) Vui thì vui, nhưng bây giờ thì không thể lúc nào cũng có thể thoải mái chọc ghẹo, đùa giỡn, vô tư với tụi nó như trước kia được. Vì tụi nó không phải hoàn toàn chỉ là bạn của ta, mà đã là 1 phần của người khác =))

Hôm nay cũng lại tụ tập ăn chơi, nhưng không khí thì không như cách đây một năm.

Bao giờ mình mới có bồ? Chỉ có ông trời mới biết câu trả lời =)) Và giờ thì mình lại tự do lăn tăn với đời, với niềm tin và ước mơ. Ba lô trên vai, tôi không đem theo tất cả, để lại khoảng trống cho những góp nhặt và một mảnh tình con (nếu có :D).



Monday, October 25, 2010

Expensive



Today I went through my favorite online newspaper www.boston.com and confronted a title: France on strike.

In the above photo, the old women with her drawing wanted to say "When I was your age, I was already working", and a girl replies "When I am your age I'll still be working."

While a pitiful feeling spiked up in me when seeing the picture, I found out that it is subjective to favor either the strikes or the policy. Yes, even in Singapore we must admit that the seventies are still collecting cans and plastics to survive and a few of American take the train stations as their houses.

Do you think Australia with a huge welfare package for seniors is a better choice? I bet a no if you are color (either Asian or Black).

What will then the policy-maker think? IMO, they favor the majority, they do things for the entire economy, and not for any specific individuals. And many of individuals are affected by the policy.

"It's my right to stop working" and "It's my responsibility to maintain the economy." It's inevitable.

Since then, when two minds are not going to the same direction, no solution is obtained until one agrees to give way.

People think they are living in democracy when they are going on strike. It is actually not. Democracy is when you have a choice: whether you should go on strike or not.

And thus, the current world-wide claim of democracy is just a way of bullshitting. I'm not interested.

------------------------------------------------------------------

For long, I'm thinking of patriotism that many have claimed to possess. They are now living overseas and branching their business back to their home country. If the war had to happen, they would rather stop the business and take care of his own properties than enlist with the rifles and go to the front. They goddamnit must be good liars.

I don't care.

As for me, patriotism is not what you shout out loud, not what you write to show, not what you tell people and all that. It must be the love and the care we take for the smallest things around us that can help to appreciate larger and less tangible things: friendship, family, hometown, the school, the people... That's what I care for.

Saturday, August 14, 2010

Thứ 6 ngày 13

Mệt.

Sáng như thường lệ, 6h30 bò ra khỏi giường. Đánh răng, rửa mặt, thay đồ và leo bộ lên dốc PGP ra bắt bus đi Buona Vista. Trời chưa sáng, lờ mờ; nhưng người thì tỉnh queo.

Đang leo dốc sáng sớm thì gặp ... phụ nữ. Điềm xui cho cái ngày vốn chẳng mấy may mắn. Tới 3 bà auntie đi ngược chiều, chắc là lao công hay những người bán ở căn tin. Nhưng để giữ cho ngày mới tinh thần phấn chấn, tôi liếc sang cười chào mỗi người một cái. Và kết quả nhận đc là 1 nụ cười đáp lại, và 2 khuôn mặt ngạc nhiên (!).

Lên công ti, hàng tá việc phải làm. Ai cũng đi Toa Payoh, người thì on leave. Tôi lãnh trách nhiệm thường ngày của cả 2 project. Và thế là quay cuồng trong lab. Buổi chiều có rảnh tí xíu trong lúc đợi cái thí nghiệm cho xong, tôi check email thì nhận đc 1 cái thư deny của một chương trình Summer Research Program. Chán đời, tôi chơi game. Sau đó nửa tiếng thì ráng làm nốt cho xong công việc của ngày, của tuần.

5h40: đi bộ (như chạy) từ công ti ra Joo Koon MRT. Suy nghĩ: Hơi đói bụng, Lecture bắt đầu lúc 7PM. Suy nghĩ, cân đo, đong đếm và quyết định leo thẳng lên MRT, chẳng mua gì ăn tối. Về tới NUS 6h45, mừng rỡ và ăn vội được đĩa cơm gà.

Lecture 7h bắt đầu. LT đông vui như hội. Vì là lecture đầu tiên nên ai cũng ráng đi đầy đủ, đúng giờ, mặc dù tối thứ 6 ai cũng vừa muốn về nhà, vừa muốn enjoy chuẩn bị cuối tuần. Bởi thế, 1 tiếng rưỡi đầu ai cũng chăm chú nghe. Nửa sau của lecture từ 8:30PM đến 10PM thì LT bắt đầu loi choi những cái đầu gục xuống bàn. Một phần vì lecturer của phần 2 quá ư là boring. Tôi tranh thủ thiếp đi được tiếng rưỡi.

Bắt bus về phòng lúc 10h15. Thay đồ và mang giày đi skate. Mặc dù ngày hôm nay quá đuối, nhưng cái chân lâu ngày ko skate đã ngứa ngáy khó chịu và đã thuyết phục đc bản thân đi ham vui. Rủ được cả roommate.

Kết thúc thứ 6 ngày 13 vào thứ 7 ngày 14. Đi ngủuuu!!!

Thursday, July 29, 2010

My recording

A little fancy thingy in my to-do list last year. Though I can't sing well, it is really good time to enjoy myself with an amazing guitarist. A recording was simply saved after 2 trials in 10 minutes.

Here's the show with bro Ken Pham. Woot!

phoxa.mp3


Have a nice weekend.

Wednesday, July 7, 2010

Things to remember when keeping members involved.

I've made phone call to individual member of the ISO team. It was disappointing.

Please remember:
- What they say might not be what they think, or do. Human being does not get fined for being irrational, though he should be honest.

- Some times, the more they talk, the more they want to show off. Check them out more carefully.

- Old-timers are different. A friendly and open conversation, with asking and caring talks, will work. "Hi, how are you today?..."

- For newcomers or hi-bye friends, keeping them in the loop thru meetings, activities will help them involve. Otherwise, they will turn away.

- Hi, do observe and predict their attitude before asking! Dishonest human being thingy does not count on us.

Haha, disappointment has a thing for me today; and vice versa. Damn!

Tuesday, June 15, 2010

Nice day

I must say that I am happy today as:

- my supervisor at the company is so nice with very detailed instruction for my beginning. This brings a hope for me.

- my friend did a great job today! I believe that each friend watching the show also felt the same heart beat with it going through a 3-hr time.

- a nice online radio with a very feeling.

Thanks all for today.







Wednesday, May 5, 2010

Packing

Đã bắt đầu dọn đồ đi về. Dọn dẹp khá nhanh, vì mình cũng chẳng có gì nhiều. Tổng cộng gồm 1 vali và 1 thùng nhỏ. Đã suy nghĩ và vứt bớt đi một số thứ, mặc dù tiếc…

Năm nay dọn đồ ít, nhưng tính ra vẫn nhiều hơn năm ngoái. Nhiều thứ accumulate lại theo thời gian; mang theo hết thì nặng nề, thế là chỉ giữ lại cái gì đáng giữ.

Thiệp + post card: không nhiều. Vui nhất là 1 cái postcard Thanh gửi về từ Hà Lan, mặc dù theo như thị kể, tấm postcard đó… là tấm còn dư :). Ko biết chính xác tới mức nào nhưng mà vui, vui hơn lúc nhận được nó. Một tấm thiệp sinh nhật ngày Cá tháng tư do Darren Lee tặng, vui nhưng mắc cười ko chịu đc. Ko ngờ có 1 con cá to đến thế :) Giữ lại.

Con sóc mặc kimono bằng giấy do thằng giáo sư với con Tho điên xếp tặng, gửi qua. Nhưng nó cũ rồi. Đắn đo rồi quyết định bỏ.

Tập feedback của team teaching trong VietnamJUMP. Xem sơ qua, thấy bạn nào comment cũng dễ thương, nhiều cái mắc cười chịu không đc. Sẽ đưa cho team năm nay.

Thư “tình” của 1 em nhỏ tiểu học gửi cho mình. Rất tiếc là anh không về lại Núi Thành thăm em được. Giữ lại.

Loa: bỏ, cho anh Thịnh.

Cá + cây: gửi cho Thuyên nuôi.

Đồ lặt vặt bỏ hết.

----------------------------------------------

Dự tính cho vacation và sem 1 năm sau:

- TPHCM: chơi, chơi và chơi.

- Quảng Ngãi: thăm, chơi, chơi và chơi.

- Buôn Mê Thuột: chơi, chơi và chơi.

Trong lúc chơi, ráng dành thời gian học tiếp quyển GRE, cuối sem 1 năm sau ta sẽ đi thi.

- Làm internship ở Philips và take 1-2 môn ISM để bù lượng MCs bị thiếu. Ta không muốn phải trễ nải việc học hành.

Monday, April 26, 2010

Ở dơ vãi đái

Sáng nay vừa dậy là ngồi ôm quyển analytical chemistry. Cũng ko nhớ là phải rửa mặt, đánh răng. Trưa chạy qua YIH làm cái vèo một bữa trưa rồi về phòng ... học tiếp.

Chiều, 5h sang YIH ăn cơm, uống Yakult rồi ... học tiếp.

Thực ra, không rửa mặt, ko đánh răng, ko súc miệng 1 ngày không phải là ở dơ, vì nhờ nó mà mình đã nhận ra giới hạn thiếu sạch sẽ của mình, và tự biết rằng mình ko thể dơ hơn nữa.

Một người bị xem là "ở dơ" khi họ không nhận ra mình ở dơ. Tùy cách đánh giá từng người mà mức độ dơ bẩn/sạch sẽ khác nhau.

Như bạn nữ người TQ tầng trên, ngày nào cũng trai ra trai vào, nhưng đối với mình thì chẳng đẹp đẽ gì. Buổi trưa, bạn diện bộ đồ dạ hội, đeo mp3, và túi hạt cườm mang chéo. Bạn mang đôi guốc 2 tấc lọc cọc qua YIH ăn trưa 10p rồi quay về phòng ... thay lại đồ. Vẻ đẹp phũ phàng. Bạn sẽ đẹp hơn nếu như hằng ngày bạn đừng có đổ đồ ăn thừa vào bồn rửa chén.

Bạn đó ở dơ vãi đái.

Tuesday, April 6, 2010

Save me

Does anyone save me?
Does anyone save my beloved mother, my brother?
Will anyone give a salvation to my dad? I don't give a shit on what super-nature is.

We are just a dust in this world. Just a tiny dust. I beg all to understand this.
But please do not live like a dust. Otherwise we shall kill ourselves in suffering.

I look for people to understand me. But I hate whoever understands me.

Sunday, March 14, 2010

Mưa (thơ con cóc)


Buổi sáng, trời nắng râm rang
Vội vàng, vội vàng, em đi họp project

Trưa, trời nắng chang chang
Lòng rộn ràng
Những người bạn cũ, bàn chuyện ngày thứ bảy


Chiều về, sét đánh rầm trời
Mưa dội, mưa xối tắt ngày nắng
Hơi đất nồng, em nhớ ngày còn nhỏ
Trời mưa, trời lạnh em chẳng biết
Người trần, chân đất em dầm mưa
Mẹ la, mẹ thét em chẳng nghe
Lội nước la hét như điên cuồng

Mưa thấm, lạnh người em vào tắm
Quấn chăn co ro em xem phim
Chuối chiên, bánh xèo mùa mưa lũ
Em ngồi ăn nhồm nhoàm

Hôm nay mưa to
Em nghe hơi đất nồng
Lạ - vì hơi nồng đã lâu chẳng nhớ tới
Quen - vì hơi nồng trong kí ức gợi lại
Em ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ
Làm thơ con cóc.

(đm, học bài đi mày, ngồi lảm nhảm) SHIT!

Saturday, March 6, 2010

Nhạt

Mấy hôm nay trong đầu nó cứ chi chi ấy, khó chịu thật. Gặp ai cũng chẳng chào hỏi cho nên lời, cũng chẳng nói năng gì.

Cũng chẳng muốn đổ lỗi cho cái quá tải của bài vở và các hoạt động khác. Học chán rồi thì ra field chạy cho vã người ra rồi về học tiếp. Học, ăn, học, ăn, học, email,... nhạt nhách. Giá như biết sắp xếp được thời gian và làm việc hiệu quả hơn một chút thì hay.

Dạo trước đang yên ổn, tự dưng gặp đâu những thứ tinh tinh, không đáng. Trong người cảm thấy lan man, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Thôi nào, còn 2 tháng nữa. Gặp hết mấy bạn, tụi bay, tụi mày,... rồi sẽ đỡ nhạt hơn.

Tuesday, February 9, 2010

Đi về

Hôm nay dậy sớm, check email, yahoo như mọi ngày và nhận được 1 cái link khá hay, ý nghĩa.

Đồ đạc chưa chuẩn bị xong. Giờ quăng hết vào vali, lên lab xíu rồi về đi ra sân bay ngay. Sáng nay nắng đẹp :D

Chúc bạn một năm mới vui vẻ :D




Ngày tháng trôi đi phương tình tôi đâu biết chi
Mải mê đi tìm theo phù du chẳng lối thoát
Để trôi đi mãi rồi một ngày mới thấy giấc mơ qua rồi ôi đời buồn tênh
Rồi bỗng sang ngày ôi mùa xuân đã nở hoa
Tiếng ai vui ca cho tình yêu bỗng chấp cánh
Nhìn sâu ánh mắt thật dịu dàng ta nghe hạhh phúc như về đây....
Có lúc ta ngục ngã nhìn lại trôi hững hờ
Có lúc tôi thầm mơ sẽ hái sao trên trời

Mà nào có biết rằng hạnh phúc luôn bên mình
Là những điều nho nhoi thường ngày mà tôi tìm mãi nơi phù du…
Bỗng thấy yêu đời quá yêu ngày xanh nắng vàng
Bỗg thấy yêu thời gian hạnh phúc đến nhẹ nhàng
Yêu sao những tiếng cười và những khi bên người ngày chẳng còn lo toan mệt nhoài
Cuộc đời vì thế nên đẹp tuyệt vời

Saturday, January 16, 2010

Saturday, January 2, 2010

2009 Reflection

Yayy, đã tới lúc để coi lại năm vừa rồi.

Thực sự, có khá nhiều thứ phải nói, nhưng mà cứ viết lại cái nào pop up ra trước.

Năm 2009 hiển nhiên phải bắt đầu bằng ngày 1/1/2009. Vào ngày này mình làm gì?

Thật trùng hợp, khoảng thời gian này năm ngoái là dư âm của chuyến vi vu ở malaysia. Gặp được những con người chu đáo, cởi mở. Mình đã bắt đầu ghi lại những gì xảy ra xung quanh, sau này đọc lại chắc sẽ vui, mắc cười, sẽ nhớ lại và xem cuộc sống đã như thế nào.

Tháng 12 năm rồi ở lại Sing. Bạn cùng batch năm đó về VN hết (năm 1 mà). Thế là những màn li kì xảy ra mà bây giờ cũng chưa biết tại sao. 3 đứa PTNK Chem 05-08 gồm có mình, Thanh và Lâm não tụ tập coi phim khiêu gợi hàng đêm ở KE, ăn chè và banana juice (em xin chừa) ở NUH. Kết thúc với cuộc du hí Science centre. Những người bạn điên và tốt bụng.

Năm ngoái đón Tết tây bên NTU, uống bia và ngà ngà, mặt mày ngứa hết lên. Nhưng đó là lần mà mình biết được thằng Lâm có tửu lượng không quá 1 lon và nhìn chung NTU uống nhiều hơn NUS, kể cả con gái.

VietnamJUMP là một trong những project mình tham gia nhiều nhất trước giờ. Biết được nhiều thứ, học được nhiều từ participant. Hội Dép Chiếu muôn năm được thành lập rất ngẫu hứng và "điên rồ" :D. Mỗi "thành viên" là 1 hỗn tạp của nhiều thứ, nhưng đều chung 1 sở thích là muốn đi chơi, chia sẻ và quan tâm. Mỗi 1 thứ đều là kinh nghiệm, bài học. Thanks God for that.


Hè, ở nhà với gia đình; lăng xăng giúp mẹ mấy công việc lặt vặt; sáng sớm 2 mẹ con đi bộ tập thể dục dọc theo Sông Trà, nghe mẹ kể chuyện ở nhà mà đã 4 năm mình chưa chứng kiến. Hàng xóm ngoài nhà cũ đều đi gần hết, mà những người mình hay tới thăm chơi, nói chuyện hồi còn nhỏ giờ đã mất... Vì bệnh, vì tuổi già. Nhanh thật...

Lâu lâu xách xe lòng vòng với vài đứa bạn hồi cấp 2, ăn những món quen thuộc mà chỉ có xa nhà mới giúp mình biết cảm giác "ghiền". Mấy ngày cuối thì lặn lội hàng chục cây số với cả nhà về trên quê thăm mộ ông bà cố, thắp hương và cầu nguyện.

Ba chở về thăm ông bà nội, ông đã nằm một chỗ. Ngày nào ông còn đạp xe xuống thị xã thăm mình, hay để cúng lạy vào mấy ngày đặc biệt (chỉ có ông mới biết cách cúng, ba mẹ bó tay); ngày nào về nội còn chạy ra vườn coi ông làm vườn, làm chuồng heo, ra ruộng với bà nội, ngồi nghe ông đàn bà hát nhạc vàng, hay nghe đài với ông (vui). Giờ thì Tết về thắp hương cho ông rồi. Hôm trước nghe tin mà lặng người...

Trở lại với đời sống ở NUS thì bao điều phải lo. CAP, CCA, project, application form. Năm nay có nhiều thứ mình rất excited to do:

- Làm research assistant cho Prof Kang. Hi vọng sẽ gặp gỡ được nhiều senior, học hỏi kinh nghiệm.

- Làm Career Day. VNC là nơi vui chơi những lúc nhớ nhà, muốn gặp bạn bè VN. Nhưng mình cho nó là con dao 2 lưỡi vì nếu commit quá nhiều, mình sẽ không socialize được.

- Give a second try for NOC.

- Apply cho 1 cái overseas intern.

Còn cái list những điều nho nhỏ kia sẽ phấn đấu luôn như đã hẹn.

Cuối năm 2009 thì bận rôn với đi làm và outing. Noel khá đặc biệt, lần đầu tiên tham dự một lễ Noel của những người theo đạo. Có cảm giác ấm cúng, hay, là lạ, ... nhưng không phù hợp. Có lẽ mình chì theo đạo ông bà, uống nước nhớ nguồn, truyền thống của gia đình. Noel nghe Oz cũng đặc biệt :D



Ngày sinh nhật thật ấm cúng và bất ngờ. Trước giờ toàn ăn SN theo giấy tờ, và mình cũng ko muốn nhiều người biết là mình già. Thực ra, biologically thì 89, lớn hơn tụi peer 9x, nhưng socially mình được đào tạo với 9x. Ôi, già và thua thiệt!

3h rồi. Đi ngủ :D

Happy New Year! Năm mới thắng lợi mới!