Hey!
Today is a very fun, interesting and memorable day.
The Islamic New Year Day was not discovered until Asmah gave me $10 and said "Happy New Year" to me. I supposed that the gift should be the similarly "Li` xi`" in our Lunar New Year. The breakfast was her treat to everyone and she must have been very happy to be around with such friendly people in New Year day.
Ms Poh drove us to a staff's house, who had an operation on her knee, to have fun in a celebration. It was an unexpected surprise when I knew that she was born a Chinese but was adopted by an Indian family. She is bloody Chinese background but wears Indian costumes and eats indian food. The house is decorated in a luxury western style but still there lies a praying corner for the Islamic practitioners of the family. The Indian kid, the child of the family, was naughty around with other visitors, who are Chinese, Malay and Vietnamese (me!). We teased him and he was ready to kiss everyone around. The skin colors are different and visible, but we played, ate and talked as we are color-blind. I took this as a racial harmony.
Mr Seah is a knowledgeable man. He knows lots of thing about Vietnam through books at NUS High school. It's a great idea to sit down with a wisdom local to find out more about "local". haha.
Ms Poh was so nice to send each of us home. We chit chat with each other from beggar to Lamborghini (I have no idea about the later one). I caught a sentence of her that strikes my thought after the party. At last, it's true that each mankind has his own identity; and this makes up the racism in him to an certain extent. Each of us is not free of that.
This is not my home, but the little warmth ties me with each of these local people together in this country. I love today so much.
Saturday, December 19, 2009
Saturday, December 5, 2009
Cuối kì tự kiểm
Trước khi thi thì mặt mày bủng beo, lúc đấy đã tự thân vận động là sau khi thi xong sẽ chơi cho sung sướng cuộc đời, cho bõ công học hành. Mà thật ra là mấy tuần trước khi thi có học cái khỉ mốc gì đâu,ôm sách lên phòng học YIH, thư viện được chút xíu là đầu óc đơ dần ra cho tới khi hai con mắt nhắm hít lại và cái đầu gục xuống bàn, thi thoảng có ít chất lỏng nhờn nhợt, thối thối, mà người ta thường gọi là "nước dãi", nhễu ra bàn... Lấy giấy lau cho sạch và đứng lên đi về như chẳng có ai xung quanh...
Về tới nhà cũng chưa học được bao nhiêu là đủ thứ xen vào: ngủ, ăn, phim, nhạc... Thi thoảng tự nhủ rằng học ôn thi nó cực, phải giải trí... "Đó là điều tất yếu!!". Trời, sao mà mày ngu dữ vậy Bình? Lối suy nghĩ cùn, chẳng logic hay đúng ra là đang biện minh cho cái lười biếng và phân bua, hơn thua với những ngày ăn chơi sa đọa. Cứ nghe bạn Đốp than vãn về "nỗi khổ" của cái sự học ở nhà mà mình tự suy nghĩ, thấy rằng mình còn chưa coi trọng việc học đúng mức (tức là tới mức để than vãn) và mình chưa bao giờ than vãn. Ôi, nhiều khi quyết tâm tập trung học, tìm lại cái bản tính ham-làm ham-học, tiếng Tây gọi là workaholic, bằng những giây phút đấu tranh tư tưởng: mình của năm cấp 3 bảo rằng học nhiều thì thi tốt, học kĩ thì điểm cao; ngược lại, mình của những năm NUS thì khăng khăng rằng đã đọc hiểu mấy lecture notes và tutorial paper rồi thì đương nhiên sẽ làm bài được, học quá nhiều sẽ căng thẳng, hiệu quả đi ngược. Và kết cục cuối cùng cho thời gian ôn thi là gì bạn biết không? Nó chẳng phải là thằng Bình siêng học cuả năm cấp 2, 3; cũng chẳng phải là Bình ham làm theo những thứ nó thích, mà là một đứa học chẳng ra học, chơi cũng chẳng ra chơi. Và nó trải qua kì thi y như lúc ôn thi, chỉ làm được những câu trong lecture notes và tutorial. Hỡi ôi, giờ nó mới nghiệm ra cái câu "you pay peanuts, you get monkey".
Đến lúc này, nó cũng chưa có ý kiến nào xuất sắc để "tô vẽ" cho cái cover letter và CV để xin đi thực tập; ngồi đây tự kiểm và suy nghĩ xem có cách nào nó thoát ra cái suy nghĩ luẩn quẩn này không. Kết cuộc là chưa biết.
Thi xong rồi, tưởng sẽ rảnh rỗi để vừa làm vừa chơi. Ai ngờ đâu hàng tá bề bộn, bận rộn theo tới chân. Xin làm thực tập thì thất bại, xin làm cái chân research assistant thì trầy trật mãi mới được một chỗ, nhưng tới tháng 1 mới bắt đầu. Vậy là cứ tiếp tục với Phonathon và thư viện đều đặn mỗi ngày cho tháng 12 này. Tối về thì tìm internship trong hàng mớ lời hướng dẫn, chỉ bảo, khuyên nhủ. Lâu lâu, đời lại ném cho cái cục nặng trĩu họp hành với IRC và trước mắt là ngày Career Day của VNC nhà ta, mà trong "vụ" này thì chính mình đây là chủ xị, múa hát gì là mình chịu trách nhiệm hết. Mấy ngày nay có khách quí đến từ xứ chuột túi qua đây thực tập, thế là mình điên đảo dẫn bạn đi mua đồ, coi việc, làm giấy tờ. Chạy NHƯ con thoi.
Nhưng mà mình vẫn còn yêu đời, vẫn muốn chạy...
Thành công cơ bản cho tuần rồi là khám phá ra vài chức năng mới của Gmail giúp ghi nhớ và sắp xếp công việc. Bây giờ thì phải tiếp tục "động não suy nghĩ" và làm theo thôi.
Về tới nhà cũng chưa học được bao nhiêu là đủ thứ xen vào: ngủ, ăn, phim, nhạc... Thi thoảng tự nhủ rằng học ôn thi nó cực, phải giải trí... "Đó là điều tất yếu!!". Trời, sao mà mày ngu dữ vậy Bình? Lối suy nghĩ cùn, chẳng logic hay đúng ra là đang biện minh cho cái lười biếng và phân bua, hơn thua với những ngày ăn chơi sa đọa. Cứ nghe bạn Đốp than vãn về "nỗi khổ" của cái sự học ở nhà mà mình tự suy nghĩ, thấy rằng mình còn chưa coi trọng việc học đúng mức (tức là tới mức để than vãn) và mình chưa bao giờ than vãn. Ôi, nhiều khi quyết tâm tập trung học, tìm lại cái bản tính ham-làm ham-học, tiếng Tây gọi là workaholic, bằng những giây phút đấu tranh tư tưởng: mình của năm cấp 3 bảo rằng học nhiều thì thi tốt, học kĩ thì điểm cao; ngược lại, mình của những năm NUS thì khăng khăng rằng đã đọc hiểu mấy lecture notes và tutorial paper rồi thì đương nhiên sẽ làm bài được, học quá nhiều sẽ căng thẳng, hiệu quả đi ngược. Và kết cục cuối cùng cho thời gian ôn thi là gì bạn biết không? Nó chẳng phải là thằng Bình siêng học cuả năm cấp 2, 3; cũng chẳng phải là Bình ham làm theo những thứ nó thích, mà là một đứa học chẳng ra học, chơi cũng chẳng ra chơi. Và nó trải qua kì thi y như lúc ôn thi, chỉ làm được những câu trong lecture notes và tutorial. Hỡi ôi, giờ nó mới nghiệm ra cái câu "you pay peanuts, you get monkey".
Đến lúc này, nó cũng chưa có ý kiến nào xuất sắc để "tô vẽ" cho cái cover letter và CV để xin đi thực tập; ngồi đây tự kiểm và suy nghĩ xem có cách nào nó thoát ra cái suy nghĩ luẩn quẩn này không. Kết cuộc là chưa biết.
Thi xong rồi, tưởng sẽ rảnh rỗi để vừa làm vừa chơi. Ai ngờ đâu hàng tá bề bộn, bận rộn theo tới chân. Xin làm thực tập thì thất bại, xin làm cái chân research assistant thì trầy trật mãi mới được một chỗ, nhưng tới tháng 1 mới bắt đầu. Vậy là cứ tiếp tục với Phonathon và thư viện đều đặn mỗi ngày cho tháng 12 này. Tối về thì tìm internship trong hàng mớ lời hướng dẫn, chỉ bảo, khuyên nhủ. Lâu lâu, đời lại ném cho cái cục nặng trĩu họp hành với IRC và trước mắt là ngày Career Day của VNC nhà ta, mà trong "vụ" này thì chính mình đây là chủ xị, múa hát gì là mình chịu trách nhiệm hết. Mấy ngày nay có khách quí đến từ xứ chuột túi qua đây thực tập, thế là mình điên đảo dẫn bạn đi mua đồ, coi việc, làm giấy tờ. Chạy NHƯ con thoi.
Nhưng mà mình vẫn còn yêu đời, vẫn muốn chạy...
Thành công cơ bản cho tuần rồi là khám phá ra vài chức năng mới của Gmail giúp ghi nhớ và sắp xếp công việc. Bây giờ thì phải tiếp tục "động não suy nghĩ" và làm theo thôi.
Subscribe to:
Comments (Atom)